PHẬT GIÁO ÚC CHÂU Trụ sở Giáo Hội: Chùa Trúc Lâm, 11-15 Winspear Ave, Bankstown, NSW 2200. Tel: +61.02. 97086339 ; Mobile: 0422 310 225. Australia. Website: www.phatgiaoucchau.com. Email: giaohoiucchau@gmail.com.
KẾT NỐI CÙNG PGUC
THƯ MỤC TÁC GIẢ
KHÁCH VIẾNG THĂM
100,000

Chùa Liên Hoa, Một Bước Đi là Một Kinh Nghiệm Sống Đẹp

26 Tháng Ba 20204:26 CH(Xem: 6496)
Chùa Liên Hoa, Một Bước Đi là Một Kinh Nghiệm Sống Đẹp

CHÙA LIÊN HOA

MỘT BƯỚC ĐI LÀ MỘT KINH NGHIỆM SỐNG ĐẸP

Kể từ khi Phật Giáo được truyền vào Việt Nam, giáo lý của Đức Phật đã trở thành lý tưởng sống cho đại đa số quần chúng, từ thành thị cho đến thôn quê, đến nay trải qua bao thế kỷ, tinh thần Phật giáo vẫn là sức sống, giúp cho người con Phật vượt qua mọi khó khăn giữa cuộc đời đầy biến động và phiền não này. Cho nên cây đa, bến nước, chùa làng, phong cảnh Bụt là nơi bến đỗ tâm linh cho tất cả nhân sinh, nhiều dấu ấn quan trọng từ tín ngưỡng, văn hóa, đến phong tục tập quán, từ thế giới quan đến nhân sinh quan được đượm nhuần trong tinh thần giác ngộ giải thoát. Những tinh hoa giáo lý của đạo Phật đã in sâu vào nếp sống, nếp nghĩ của dân tộc Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử gần 20 thế kỷ qua. Sự hiện diện của Phật giáo như dòng suối mát thấm sâu vào lòng đất, không cuốn trôi những kỳ hoa dị thảo, vẫn hiền hòa năng động làm cho sức sống của cỏ cây vạn vật xanh tươi, vì đạo Phật là đạo của từ bi & trí tuệ. Vì vậy hình ảnh ngôi chùa đã trở thành một hình ảnh gần gũi thiêng liêng là nơi tiêu biểu cho chân như, và truyền bá tư tưởng Phật Pháp, là nơi tu học chung cho Tăng tín đồ Phật tử. Muốn thực hiện tốt bổn phận và trách nhiệm của người con Phật “hoằng pháp vi gia vụ, lợi sanh vi bổn hoài” trước hết phải có nơi chốn ổn định để gắng liền với chí nguyện “thượng cầu Phật đạo, hạ hóa chúng sanh”.

Ngày xưa Tăng đoàn thời Đức Phật đi du hóa các nơi chỉ nghỉ dưới gốc cây, trong rừng núi, miếu hoang, nhà trống và không chỗ nào nhất định, bởi bi nguyện của Đức Thế Tôn không bao giờ ngừng bước du hóa truyền bá Phật Pháp khắp mọi nơi, thế nhưng đối với các vị Tỳ kheo chưa giải thoát chưa được lậu tận, Ngài luôn khuyên nên ở một chỗ để hạ thủ công phu tu tập cho được rốt ráo, do vậy Tịnh Xá ra đời, kiến lập đạo tràng làm nơi sinh hoạt và tu học, làm chỗ nương tựa đạo đức tâm linh cho mọi người hướng đến đời sống cao thượng. Và rồi bắt đầu xây dựng Tự Viện Trúc Lâm do Vua Bình Sa Vương, đệ tử đầu tiên của Phật phát tâm xây cất cúng dường, rồi đến Kỳ Viên Tịnh Xá do trưởng giả Cấp Cô Độc hỷ cúng, để cho chư Tăng có nơi nương ở để tu tập và hành đạo, nơi nào có dấu chân Phật đi qua nơi đó nhiều đạo tràng được thành lập. Đối với người Việt Nam sau biến động năm 1975, mọi người bỏ nước ra đi xây dựng quê hương mới, hơn 40 năm tha phương đất khách, cuộc sống tạm ổn thì cội nguồn tâm linh của người dân Việt Nam lại hiện về. Hình ảnh cây đa chùa làng như ẩn hiện đâu đây, vì: “Mái chùa che chở hồn dân tộc, nếp sống muôn đời của tổ tông”. Cũng trong ý nghĩ này, một số Phật tử và quý Cô đã mạnh dạn hoạt động Phật sự, mướn nhà lập chùa, lúc đầu mướn một căn nhà nhỏ tại số 22 Ohara st Marrickvike, sau hai năm tích cực phụng sự, chùa mua được căn nhà đầu tiên số 210 Livingstone rd Marrickvike, cải gia vi tự làm nơi sinh hoạt hằng tuần cho Phật tử. Trong thời gian này, Thầy trò phải may vá tất bật với bao công việc. Từ 3h sáng đến 10h đêm vì chỉ sợ không đủ tiền trả cho ngân hàng. Thế gian thì miệt mài kinh sử, tu sĩ thì miệt mài vá với may, kể ra cũng ích lợi lắm vì trả được home loan cho chùa, làm công tác từ thiện xã hội v.v... nghĩ lại cũng đâu đến nỗi tệ phải không các bạn? Rồi 7 năm sau đó nhân duyên hội tụ, mua được căn nhà bên cạnh để mở rộng chùa. Vui thì có vui vì chùa rộng rãi hơn, nhưng lo nhiều vì lấy đâu ra tiền để trả ngân hàng, tôi chỉ biết khấn Hộ Pháp giúp cho phương hướng đang bế tắc. Liền sau đó chùa sang lò bánh mì và hứa với Tam Bảo chùa chỉ làm trong 3 năm thôi, tạm đốt gian đoạn để trả nợ cho chùa. Và cũng từ ngày đó bao nhiêu oan nghiệt đổ ra, mọi người mỉa mai chê trách đủ điều, “tu mà còn tham tiền”. Thật ra họ đâu có hiểu, tu sĩ cũng cần phải ăn, trả bill, trả home loan cho chùa, công tác từ thiện các nơi, đâu phải sống như cây chùm gửi nương nhờ đâu, ở đời sống sao cho vừa lòng người “ở rộng người cười, ở hẹp người chê” đôi lúc cũng bị phiền não lắm. Thế mới biết rằng nếu chúng ta không biết tu, không biết quán chiếu, thì dễ bị ảnh hưởng bởi những người chung quanh tác động, mà ít khi chúng ta nhận ra được những điều thay đổi trong tâm lý bình thường của mình. Nếu chúng ta bị mọi người làm tổn thương đến lòng tự trọng của mình, thì thông điệp nhắn gửi theo tinh thần Phật giáo là phải thương yêu những người xuất hiện trong đời mình một cách vô điều kiện. Thật vậy, chính những khốn khổ xảy ra là thước đo sự bình an tâm hồn mình, giúp cho mình quán chiếu nhiều hơn, nếu như để chúng thị phi làm chúng ta tê liệt tinh thần, thì chúng ta sẽ không tiếp tục làm được việc gì khác hơn, học hỏi từ những kinh nghiệm khổ giúp cho mình có một cách nhìn đúng đắn về chân lý sống, về những sự kiện đi qua trong cuộc đời. Đôi khi mình tự hỏi mình: Mình có quan trọng hóa mọi vấn đề không? Vì thường chúng ta cứ nghĩ cả thế giới đang nhìn mình, điều này có đúng không? Giả sử họ có khinh mình thì sao nào? Chúng ta hãy sống theo cách tốt nhất mà mình có thể, trong những giai đoạn khó khăn người tu đạo có thể học được cái gì từ tình huống này?

Như Phật dạy, biết quân bình và nhẫn nại, tự tại và mỉm cười, buông xả từng bước một đi qua sẽ dễ khắc phục hơn. Chính chân lý này đã giúp Thầy trò Liên Hoa vượt qua được thị phi khen chê của cuộc đời. Xin đảnh lễ tỏ lòng biết ơn đến Tam bảo, Hộ Pháp long thiên đã âm thầm trợ giúp. Đúng hẹn 3 năm phải sang shop bánh mì, Thầy trò phải nấu đồ chay để bỏ shop vì còn nợ. Có thể nói rằng chùa Liên Hoa hình thành cũng do túc duyên và bằng sự nỗ lực không mệt mỏi của quý Cô cũng như bà con Phật tử gần xa phát tâm công quả cho chùa, trong những ngày làm đồ chay phải thức khuya, dậy sớm; trồng từng bó rau tiết kiệm cho chùa. Thâm tình đạo vị và những ưu ái mà quý Phật tử đã dành cho Chùa Liên Hoa, Thầy trò chúng tôi sẽ không bao giờ quên những tháng ngày cực khổ của bước đầu khai sơn lập địa, xin luôn trân trọng, cảm niệm và tri ân. Rồi nhân duyên không cho phép chùa cửu trụ tại vùng Marrickville, chùa phải tạm dời đến 595 Canterbury Road, Belmore, đã nói tạm thì không thể lâu dài vì zone này không cho phép xây chùa, do đó chùa cùng một số Phật tử thực hiện việc đi tìm đất. Lúc đầu chúng tôi định đến vùng đất Castle Hill xa xôi để tìm đất, nhưng sau đó lại tìm đến vùng núi đồi rất đẹp tại Wollongong, lúc đó tôi có cảm tưởng như gã cùng tử lang thang sắp trở về quê hương cũ. Sau khi xem đất, ai cũng thích cảnh trí thiên nhiên của núi rừng yên tĩnh nên quyết định mua, và họp bàn nhiều dự án xây dựng, chúng tôi nghĩ mọi công trình xây cất sẽ rất mỹ quan tốt đẹp như ý, những ước mơ đang dệt sau những tháng ngày chờ đợi giấy tờ, lại bị túi tham của con người giành giật vì quyền lợi, mọi việc bất thành vì không muốn tranh giành hơn thua, Thầy trò lại thấp thỏm đi tìm đất khác.

Bạn cũng biết tất cả đều tùy thuộc vào nhân duyên thôi đúng không? Lúc này chúng tôi nghĩ Wollongong đã có Chùa Nan Tiên rất đồ sộ nguy nga, Phật Pháp cần phát triển ở những nơi khác chưa có, tôi liền nghĩ đến Western Sydney và sau đó chúng tôi tìm đến số 935 Mulgoa Road, Vùng Mulgoa một khu đất 50 mẫu  khá yên tỉnh nằm ngay trên đồi, nghe nói xưa kia là một khu công viên “The Notre Dam” nổi tiếng, hằng tuần có cả ngàn người đến thưởng ngoạn. Từ đầu đường vào đến cổng cũng khá dài, một điều thú vị khi đến đó chúng ta nghe có tiếng chim lạ hót rất hay, cảnh trí nên thơ và tĩnh mặc, miếng đất nằm sâu bên trong rất thích hợp làm nơi tu học và retire village. Và sau đó chúng tôi bắt tay vào lo việc thương lượng giá cả và tìm hiểu đất đai có cho phép xây chùa không? Bạn có biết những gì xảy ra sau đó không? Nếu bạn mà biết, chắc chắn bạn sẽ nói tôi là số con rệp, xui xẻo không ai bằng, chướng duyên trắc trở đủ điều, thôi về nhà trùm chăn mà ngủ một giấc cho quên sự đời là vừa đúng không? Chắc chắn phải trùm rồi, sau mười tháng chờ đợi chỉ vì một lý do là chính phủ quyết định lấy đất National Park kế làm nghĩa trang cho vùng Mulgoa và những vùng lân cận. Lại một lần nữa thất vọng buồn quá đi thôi đúng “đời là vạn ngày sầu, biết tìm đâu đất chùa”. Bạn thử nghĩ xem đời đã không có gì vui, mà còn ở bên cạnh thành phố buồn nữa thì chịu sao nổi. Thành phố buồn đường đi đã mỏi, người lưa thưa sỏi đá ưu buồn chết được đúng không? Và chúng tôi quyết định không mua. Đã thất vọng lại gặp một chiều mưa sau đó, làm não lòng người lữ khách, tôi cầm bút viết như trút hết tâm trạng của mình vào bài thơ cái gì gọi là “Mộng phù vân”.

Gói tròn tâm nguyện trả hư không
Gởi đến núi non tận suối nguồn
Lực bất tùng tâm đành gác lại
Chỉ tại mình không phước, tuệ không
Không tròn tâm nguyện lợi tha nhân
Thẹn với nhân sinh hổ đất trời
Mang mang tâm sự sầu thế thế
Thức trắng đêm trường dạ chẳng nguôi
Quẳng gánh lo đi đến chốn này
Một kiếp đi về nửa kiếp vây
Thôi thì thế thế xoay vần thế
Bỏ lại sau lưng những tháng ngày
Chẳng màng thế sự ẩn thôn trang
Vui thú điền viên với cây đàn
Cội tùng bách thảo qua ngày tháng
Ngồi đếm sao rơi nhặt lá vàng
Chỉ một mình ta với am tranh
Tri kỷ tìm đâu được mấy người
Đất khách không người không bằng hữu
Riêng một góc trời không thế gian
Sắc sắc không không giữa cuộc đời
Ngàn năm dâu bể áng mây trôi
Cuộc đời dẫu biết phù du mộng
Vẫn tiếc mộng trần giữa cuộc say
Thôi thì thế thế xoay vần thế
Vẫn tiếc mộng trần giữa cuộc say. Phật ơi!

Nếu nguyện chưa thành phải làm sao? Thế thì phải tiếp tục tìm đất khác, thế là cánh cò cổng nắng cổng mưa, Thầy trò lặn lội ba mùa gió sương. Lần thứ ba chúng tôi tìm được miếng đất số 2859- 2901 đường Northern vùng Ludeham. Chúng tôi tới lui nhiều lần, có những lúc ăn trưa dưới góc cây bên vệ đường, có khi vào công viên ngồi ăn, y như những người ‘homeless’ không nhà. Tôi thường nói đùa cho mọi người vui đã là tu sĩ ‘lang thang tự’ thì đâu cũng là nhà, chấp nhận thương đau biết làm sao hơn? Như Nguyễn Du đã nói: “Đã mang lấy nghiệp vào thân, thì đừng trách lẫn trời gần trời xa”. Một ngày buồn vui lẫn lộn thật khó quên trong cuộc đời. Miếng đất ở Ludeham khoảng gần 20 mẫu, chúng tôi đầu tư khá nhiều ý tưởng để xây chùa tạo cảnh. Một năm trôi qua chờ đợi chồng tiền nhưng tất cả tan biến theo với ý niệm đổi thay thường tình của thế nhân, ông chủ nâng giá và bán cho người khác. Thôi sang ngang rồi còn ôm bao nhiêu ước nguyện, mình nghe nghèn nghẹn không khóc ra lời, phút cận kề của sanh tử, vì tất cả sắp đến ngày lễ đặt đá mà đất không có ăn nói làm sao với mọi người đây. Trên đời này có ai học được chữ ngờ, mọi việc tưởng chừng như nắm chắc trong tay thế mà như phù du chợt tan biến trong phút chốc. Tội nghiệp các Phật tử lúc nào cũng động viên tôi và cật lực tìm đất cho chùa. Tôi rất thầm niệm ơn quý vị.

Xin hỏi bạn một câu, bạn có bao giờ cảm giác, khi bạn chờ đợi một cái gì đó bằng tất cả những nhiệt huyết của mình, mà nó không bao giờ đến thì bạn phải xử lý thế nào? Tìm vui trong ca nhạc hay lãng phí thời gian đi xem phim, tán gẫu với bạn bè cho qua ngày tháng, hay ra biển ngồi thẩn thờ, hoặc thu mình vào một góc nhỏ để than thân trách phận, vì mình thật vô duyên kém may mắn đúng không? Mình xin kể một câu chuyện của Tiến sĩ Robert Schuller, trong một cuộc đối thoại với một người đàn ông:
Ông ta nói: Thế là hết, tôi xong đời rồi, tất cả tiền đã hết, tôi đã mất tất cả.
Tiến sĩ Robert đáp: Anh vẫn còn nhìn thấy chứ?
Ông ta đáp: Vâng tôi vẫn còn nhìn thấy.
Tiến sĩ hỏi tiếp: Anh còn đi được không?
Ông ta đáp: Vâng tôi vẫn còn đi được mà.
Hỏi: Dĩ nhiên anh vẫn còn nghe được, nếu không anh đã không gọi điện thoại cho tôi.
Đáp: Vâng tôi vẫn nghe được như thường.

Tiến sĩ nói: Vậy tôi cho cái gì anh cũng còn, chỉ có tiền mất thôi. Một điều chúng ta cần nhắc mình: “Điều tồi tệ nhất xảy ra, sẽ rất khó chịu, nhưng không có nghĩa là đến ngày tận thế”. Một nguyên lý cho chúng ta học được từ chỗ bi quan, tưởng chừng như mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng không, chỉ cần thay đổi cách nhìn lạc quan, thì mọi việc sẽ tốt đẹp. Chúng tôi học được một điều là hãy làm điều gì khác, trong khi chờ đợi cái gì đó xảy ra, vì khi chúng ta đặt kỳ vọng vào một điều gì, nếu điều đó không đến sẽ làm cho ta khổ vì thất vọng, cái gì đã đi qua thì cho qua luôn. Hãy sống và làm cho hiện tại có buồn phiền than trách cũng không thay đổi được tình huống, cuộc đời có bao giờ hoàn hảo như mình muốn, chúng ta chỉ có mặt trên hành tinh này, trong một khoảng thời gian chừng mực thôi, hãy tận dụng thời gian này làm gì cho tha nhân, tập buông xả và sống thật an lạc, có vậy cuộc sống dễ thở hơn. Như câu chuyện vừa kể thất bại trong cuộc đời, không có nghĩa là bầu trời sẽ sụp đổ. Chúng ta sống, chúng ta có thể ước mơ đủ thứ, muốn thực hiện phải kiên trì và mạnh dạn, đây là sức mạnh giúp ta thành công trong đời. Con người lớn lên như ông bà mình thường nói “Cái khó bó cái khôn” là vậy. Nói thế cho mình rút ra những bài học kinh nghiệm trong cuộc đời: Hãy đón nhận những thất bại và chấp nhận để học hỏi, chúng ta phải biết rằng, thành công không có chỗ cho sự ù lì và lười biếng, thành công đơn giản là vấn đề có được dựa trên cơ sở của thất bại. Chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, nếu đi hết quãng đời với muôn vàn câu hỏi: Tại sao? Tại sao? Thì thật sự chúng ta sẽ không làm được cái gì cả, ngoại trừ dậm chân tại chỗ.

“Có oằn mình đớn đau mới hiểu đời đá vàng, ô hay! Đời sao phung phí trong cơn buồn phiền, ta xin tháng ngày dài bình yên. Ô hay! Tại sao ta đến chốn này, quay cuồng mãi hoài có gì vui?” Bài ca quên tựa, Tuấn Ngọc hát rất hay, tại sao phải quay cuồng trong danh lợi, trong hỷ, nộ, ái ố, trong buồn phiền? Nhạc sĩ còn tỉnh thức như thế, còn chúng ta tại sao phải dừng lại vì những chuyện không đâu, đâu có ích gì cho ước mơ, cho hoài bão của mình đúng không? Người đời thường hay nói: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở; đời mất vui khi ước nguyện chưa thành”. Thế nên chúng tôi phải tiếp tục sự nghiệp còn dang dở của mình, tiếp tục tìm đất số 20 Eldington Road, Kemps Creek, cho đến 386 Park Road, Luddham, 344, 323 Park Road, Luddham, 545 Bringelly Road, Rossmore, 110 Wolstenholme Avenue, Greendale, 1026 Spring Creek Road, Mount Hunter, 88-89 Nepean Gorge Drive, Mulgoa.

Tất cả những địa điểm đi qua đều không như ý mình muốn, được cái này thì mất cái kia, rất mệt mỏi đúng như câu nói mà chúng tôi hay nói đùa với nhau trong lúc đi kiếm đất: “Trời đất bao la mà không có chỗ cắm dùi”, nhưng không vì thế mà để cho chí nguyện bị mai một, vì chúng tôi quan niệm rằng: Một cây lớn bắt đầu từ hạt giống, nỗ lực kiên trì ngày hôm nay sẽ tác dụng tốt cho ngày mai, vì cuộc sống là một quá trình tạo dựng cho những lý tưởng quy định của mình trong nhiều thời gian trước, khi cảm nhận được cái đẹp của đời thì ta tiếp tục làm cho cuộc đời thi vị hơn đúng không?
“Sau cơn mưa trời lại sáng”



 

Vài hình ảnh sinh hoạt tu học tại 
CHÙA LIÊN HOA
Trụ Trì: Ni Sư Thích Nữ Tâm Lạc
595 Canterbury Rd, BELMORE, NSW 2192
Tel: 02.98794378
Email: lienhoa_australia@yahoo.com.au

Chua Lien Hoa (1)Chua Lien Hoa (2)Chua Lien Hoa (3)Chua Lien Hoa (4)Chua Lien Hoa (5)Chua Lien Hoa (6)Chua Lien Hoa (7)Chua Lien Hoa (8)Chua Lien Hoa (9)
Dai bieu cac tu vien (28)


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
KẾT NỐI CÙNG PGUC